Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

Viết bài toán C

Đề bài :hãy viết chương trình sau: hãy tạo ra một dãy số nguyên N số, biết hai số đầu là 1 và 2 và các số tiếp theo bằng tổng hai số liền sau của nó.
                                                            Giải
-Phân tích như sau : giả sử ta có dãy số như điều kiện mà bài cho là 1,2,3,5,8,13,21,.........,n
hay tổng quát như sau   : 

a1, a2, a3, a4, a5, a6, a7, a8..an-2, an-1, an.
   khi đó thì ta nhận ra rằng cứ lấy số trước trừ đi số sau tính từ số 2     tức 3-2=1/5-3=2/8-5=3/....../
  cứ vậy thì ta nhận ra rằng một điều là  3=2+1/5=3+2/...........tức là số
an= an-1+ an-2 nhưng khi thực hiện các phép toán trong C thì ta sẽ phải viết như sau
với số n cho trước thì ta sẽ tạo ra một biến i sau đó cho i chạy từ 2 đến n với công thức ta đã phác thảo thì ta có thể chuyển đổi ngư sau :a[i]=a[i-1]+a[1-2];
-sau đó dùng kiến từ khóa lập trình của mình để thiết lập chương trình bài toán .......
Sau đây tôi sẽ giải  như sau :


dùng printf,scanf 
#include"conio.h"
#include"stdio.h"
int main()
{
int i,n,a[30];
printf("Nhap n=:");scanf("%d",&n);
a[0]=1 ;a[1]=2;
printf("%d,%d",a[0],a[1]);
for(i=2;i<=n;i++)
{
a[i]=a[i-1]+a[i-2];
printf(",%d",a[i]);
}
getch();
return 0;
} 

chúc bạn thành công!
vancongck

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

Tiếc nuối

Thật chán vì mình thật kém cỏi trong khi kiểm tra ......cái thói đời là vậy "lười học " chỉ vì lười mà mình dễ phải học lại nhiều môn lắm cơ.... Thiệt là chán......

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009

Chuyện buồn xóm trọ

Một chuyện buồn đã xảy ra với tôi.Đó là một ngày như bao ngày khác tôi cứ như thằng khờ
vậy chẳng hiểu vì sao nữa, khi tôi biết tin chị cùng xóm trọ tôi đã không còn ở trong cái khu
trọ ma hien toi dang o, cái cảm giác đó giờ trong tôi vẫn còn là một lỗi buồn chống
vắng cứ như tôi mất đi một cái gì đó vậy,làm tôi hụt hững và buồn tẻ, kẻ đến ở lại có người
 sắp rời đi.Chị đi tôi cũng buồn và cả xóm trọ đều buồn, xóm trọ tôi như chống vắng hơn, và
 đâu chỉ vậy đâu chỉ vài ngày nữa thôi là tôi lại phải ở một mình một xóm khi xung quang tôi
 mọi người đều đã ra trường đi thực tập.Ối trời cái cảnh buồn tẻ đó sắp xảy ra rồi buồn quá
đi thôi !Tôi nhớ cái khung cảnh được các chị quan tâm quá, thiệt là chán khi phải xa, những
nụ cười xung quang khu trọ tôi giờ đã tắt ......những cảnh vui đùa đã hết, những căn phòng
chống ngày càng nhiều ngày với tôi lại dài thêm một khắc thật là buồn tẻ khi thiếu bóng nụ
cười của mọi người,những buổi tiệc tùng đầy niềm vui ......Rồi Bum!Bum! .......khi chị đã ...
..hết nhiệm kỳ học tập, phải đi thực tập .......thôi tôi buồn .......ngày tháng còn dài mong rằng
tôi sẽ được gặp chi  một người xinh xắn đáng yêu trong lòng tôi......mong rằng chị sẽ gặp nhiều
may mắn trong cuộc sống....Cám ơn chị vì tất cả ...............Bye......Bye................................
vancongck

Luu Duoc Phi